Sáng sớm mở cửa, những cơn gió mát lạnh ùa vào như muốn nhắn gửi tín hiệu rằng Sài Gòn đã bước vào đông. “Sài Gòn vào đông” nghe thật thú vị vì nơi này chỉ có hai mùa nắng mưa, giản dị vậy thôi.
Mùa đông của Sài Gòn là sự chuyển tiếp giữa mùa mưa và mùa nắng. Và thật vậy, Sài Gòn đang vào đông với cơn gió lạnh chạm đến ngoài ban công sớm tinh mơ. Nhưng rồi người ta cũng nhanh chóng quên đi cơn gió đó khi những tia nắng đầu tiên trong ngày trỗi dậy.
Nên đôi khi chợt dừng lại và lắng nghe, mới nhận ra Sài Gòn đã chuyển mùa từ lúc nào. Chuyển mùa từ những gánh hàng rong chạy dài trên phố, những xe trái cây đã thay dần, hay đơn giản chỉ là cuộc sống đang chậm lại khi cái lạnh sương sương bắt đầu ùa về vào mỗi bình minh ló dạng.
Tinh tế hơn nữa là nhận ra mùa đông trong lòng mỗi người. Trong thời khắc này, mỗi người như cuộn mình vào trong để suy ngẫm và trăn trở. Và rồi tất cả những điều bên trong đó phơi bày tươi tắn ra khi mùa xuân đến.
Trong lớp mầm non, các giáo viên đã í ơi gọi nhau cùng làm quà tặng các con. Các bậc phụ huynh từng lớp cũng xum tụ ở các góc trường để bàn bạc xem sẽ trang trí gì cho lớp học vào lễ hội mùa đông. Các ba mẹ khác thì nôn nao hỏi cô “có được tham dự lễ hội cùng trẻ không?” Không ồn ào náo nhiệt như mùa xuân, mùa đông cứ lặng lẽ thu vào mà lại hay. Mùa nào cũng có đặc trưng của nó và từ bao giờ mùa đã không chỉ là những sắc thái trong năm mà còn gắn với những cái tên khác, gần gũi và mộc mạc hơn: mùa của cảm cảm xúc, mùa của yêu thương.